Ngay lúc này, tôi nghĩ mình là một phụ huynh tốt. Đơn giản là vì tôi yêu mấy đứa nhỏ nhà mình, nấu cho con những bữa ăn lành mạnh, rồi còn dọn dẹp, dạy con học, khuyến khích chúng giúp đỡ ba mẹ làm việc nhà. Bên cạnh đó, tôi đảm bảo lũ trẻ phải biết phân biệt đúng sai, rằng con cần cư xử lịch sự, tử tế và biết quan tâm đến những người xung quanh.
Tôi cũng dạy tụi nhỏ rằng con có thể trở thành bất cứ ai con muốn, bởi vì mẹ vẫn sẽ yêu con cho dù thế nào đi nữa… Đó là những gì mà cha mẹ nào cũng muốn nghĩ và muốn làm cho con phải không?
Thật ra là... không.
Tôi cũng từng cho phép "cậu nhóc" nhà mình mặc đồ màu hồng ra đường vì cậu thích màu này và nó khiến con cảm thấy dễ chịu. Về phía mình, điều đó khiến tôi hài lòng khi cậu bé thấy thoải mái và vui vẻ thể hiện bản thân lúc ở bên tôi. Và quan trọng hơn, con cảm thấy hoàn toàn ổn với việc con được là chính mình khi ở bên những người khác bởi vì đó là điều chúng ta thường xuyên thuyết phục người khác, phải không?
Câu trả lời rõ ràng lại là không.
Tôi đã nhận được một núi những nỗi đau đầu vì điều này trong khi chính mình cũng không hiểu nổi vì sao.
“Tại sao lại cho cậu bé ăn mặc như con gái thế kia?! Đằng nào bà cũng có một đứa con gái rồi còn gì!"
“Chẳng lẽ chị muốn con lớn lên trong sự bối rối à?”
“Thể nào rồi mọi người cũng lấy thằng bé ra làm trò cười cho mà xem! Làm mẹ kiểu gì kì cục vậy!"
Những người và những bậc cha mẹ nào cư xử như thế này mới chính là những người làm tổn thương tâm lý con cái chúng ta, chứ hoàn toàn không phải chúng ta.
Tôi biết điều này bởi vì tôi đã từng ở trong tình huống đó.
Ba tôi muốn cô con gái nhỏ của ông học múa ba lê, trong khi tôi chọn chơi bóng đá. Tôi phải giữ trật tự và duyên dáng, nhẹ nhàng mỗi khi có mặt ba; Tôi không được phép thể hiện bản thân vì sợ ba sẽ thấy xấu hổ và rồi mình cũng sẽ bị phạt vì điều đó.
Tôi đã bị bắt nạt trong phần lớn cuộc đời mình vì tôi không có tiếng nói. Khi đó tôi không biết mình là ai, và bây giờ tôi vẫn không biết… bởi vì một người mà tôi ngưỡng mộ đã nói với tôi rằng hãy im lặng vì những gì người khác sẽ nghĩ.
Tôi mắc chứng rối loạn nhân cách, rối loạn dị dạng cơ thể (body dysmorphic disorder – chứng bệnh thể hiện sự chú ý và lo âu quá mức đến khiếm khuyết nhỏ nào đó trên cơ thể dù có thật hay không có thật) và rối loạn ăn uống vì tôi phải trở thành một người không phải là mình.
Tôi không có tiếng nói. Khi đó tôi không biết mình là ai, và bây giờ tôi vẫn không biết… bởi vì một người mà tôi ngưỡng mộ đã nói với tôi rằng hãy im lặng vì những gì người khác sẽ nghĩ.
Tôi từng nghĩ bản thân như một chiếc nồi áp suất chỉ trực chờ bật tung cái vung ra vậy, và giờ đây tôi thấy mình là một tổng hoà của mọi thứ mà ba tôi từng phản đối, điều này sau đó đã gây căng thẳng cho mối quan hệ của hai cha con và bất kỳ mối quan hệ nào khác mà tôi từng có.
Có thể nói tôi là một… “phiên bản lỗi”.
Thành thật mà nói, tôi không quan tâm lắm đến việc các con muốn mặc gì ra đường, miễn tụi nhỏ cảm thấy vui là được.
Cậu bé sơn móng tay, thỉnh thoảng còn trang điểm và đẩy xe nôi mỗi khi con thích, bởi vì, thực ra, một ngày nào đó nó có thể làm một người cha mà.
Lúc đấy thì bạn sẽ không cười được nữa đúng không nào?
Hôm trước cậu bé được mời đến một bữa tiệc “của những chú yêu tinh và cô tiên”. Và bạn đoán xem cậu muốn hoá trang thành gì?
Thành một bà tiên.
Liệu cậu có nhìn vào một đứa trẻ khác và cười nhạo chúng vì cách chúng thể hiện bản thân không? Chắc chắn là không. Cậu sẽ tham gia cùng các bạn vì tôi đã dạy rằng tất cả chúng ta thể hiện bản thân theo những cách khác nhau và không có đúng hay sai trong cách chúng ta ăn mặc hoặc muốn trở thành người như thế nào khi lớn lên lên vì bởi cách ta đối xử với người khác mới là điều quan trọng.
Con trai tôi đã yêu cầu tổ chức hai bữa tiệc sinh nhật trong năm nay - một bữa tiệc mà nó có thể là chính mình và một bữa tiệc mà nó phải giả làm một người nó không muốn vì nó biết nhiều người khác sẽ không “chấp nhận” cho cậu được làm chính mình.
Là một người mẹ, tôi thấy thương cho con.
Tất cả những gì con muốn là có được vui chơi, con cũng chẳng cần phải nói dối và đưa ra những quyết định như người lớn khi con còn quá bé như vậy, tất cả chỉ vì một người đã nói thẳng vào mặt mình rằng “con trai ai lại cư xử như thế”.
Miễn là cậu bé có tôi, thì con có thể là bất cứ ai con muốn và điều đó sẽ không thay đổi. Cậu bé nhà tôi hiểu điều đó, và cô con gái nhỏ cũng vậy và tôi sẵn sàng đối chấp với bất kỳ ai phản đối.
Vì vậy, đối với những bậc cha mẹ dạy cho con mình đi cười nhạo những đứa trẻ khác, khuyến khích cho phân biệt chủng tộc và bắt nạt người khác… Thật sự không xứng đáng làm cha mẹ.
Liệu bạn có muốn trở thành “sản phẩm lỗi” của thế giới.
Trẻ em đâu có biết căm ghét nhau, phân biệt chủng tộc hay chế giễu ai đó là “dị” trừ khi chính người lớn chúng ta bảo tụi nhỏ làm như thế và tôi từ chối áp đặt điều đó lên con mình chỉ vì phần lớn mọi người không thoải mái với việc trở nên khác biệt trong mắt người khác.
Tôi hiểu điều này ảnh hưởng đến trẻ em như thế nào vì tôi từng là một trong số chúng, tôi chắc chắn rằng sẽ không bao giờ để con mình phải trải qua điều đó.
Làm gì có ai muốn con phải chịu những cảm giác tiêu cực như vậy?
Hãy khuyến khích con trở thành người mà con muốn dù có là khác biệt với số đông, ngay cả khi điều đó khiến con cảm thấy hơi khó chịu… bởi vì tụi nhỏ cần cha mẹ là ta ở bên chúng về mặt tình cảm.
Ta là tất cả những gì con có… và nếu chúng không có ta thì ai sẽ ở đó với con bây giờ?
*Nguồn: Scarry Mommy
*Biên dịch: Đội ngũ biên dịch Nghề Cha Mẹ - Tổ chức Giáo dục IEG
Comments