Tôi đang cố gắng mở một lọ bơ lạc (loại được đựng trong lọ thủy tinh có nắp kim loại) và dù đã cố gắng hết sức nhưng tôi vẫn không tài nào mở được nó. Gần đây tôi đã bị đau cổ, có thể là do đã làm mấy việc nặng như xách đồ từ tiệm tạp hóa hoặc tập theo những video phải gồng cơ dài 5 phút. Con trai tôi, năm nay cậu bé 11 tuổi, đang ngồi ăn sáng trong khi tôi càu nhàu về cái lọ vì vặn mãi mà không ra.
Rõ ràng, “cơ tay yếu” là một lời phàn nàn phổ biến ở người lớn khi họ già đi. Vì vậy, tôi thực sự đang bất lực trước cái lọ này...
“Con làm được, mẹ ơi,” con trai tôi nói. Cậu bé dùng dao đập vào nắp lọ vài lần và sau đó vặn cái lọ, một mẹo mà cha lũ trẻ thường dùng để mở lọ, nhưng không hiệu quả với tôi. Tôi đã nghe câu chuyện kể đó. Cậu đã mở thành công cái lọ mà chỉ cần cố một chút. “Của mẹ đây,” con trai tôi nói, rồi tự hào đưa cái lọ đã mở cho tôi.
Đột nhiên, tôi hiểu cảm giác của mẹ mình cái hồi tôi và chị gái tôi còn bé và có thể tìm ra cách sử dụng máy quay cầm tay, một món đồ công nghệ thuộc dạng phức tạp bấy giờ.
Nhưng bây giờ, con tôi chính thức khỏe hơn tôi. Chưa kể là nhanh hơn (thực ra, nó có thể chạy nhanh hơn tôi khi còn bé luôn - mặc dù, công bằng mà nói, tôi thì chậm chạp còn cậu bé có thể chạy nhanh hơn hầu hết mọi người. Có một anh chàng trong thành phố tôi chơi giải bóng bầu dục nhà nghề, thế mà con trai tôi còn có thể chạy nhanh hơn anh ta trong cái đường chạy gần nhà).
Cậu bé ngày càng thành thạo hơn với công nghệ: giờ cậu đang học cách viết code trong lớp công nghệ thông tin của mình và còn biết cả cách sử dụng cái TV trong nhà (cái mà cần đến ba chiếc điều khiển từ xa riêng biệt).
Con trai tôi thậm chí còn hài hước hơn tôi. Gần đây, khi tôi nhận được một chiếc chảo chiên trứng mới và bắt đầu đùa cợt về việc cái chảo đó là "tuyệt zời" ("egg-cellent') và "thú zị" ("egg-citing").
Cậu bé chắc chắn giỏi toán hơn tôi và nói chung nó thông minh hơn. Khi cố gắng giải thích một số điều trong tin tức gần đây cho cậu bé, tôi đã vô cùng ngạc nhiên bởi kiến thức của con về các sự kiện xảy ra ngay lúc này và cả lịch sử thế giới.
“Con đã đọc về sự sụp đổ của Bức tường Berlin trong một cuốn sách”.
Con trai tôi còn nói về việc tham gia một câu lạc bộ chứng khoán ở trường, nơi bọn trẻ giả vờ đầu tư vào thị trường chứng khoán, nhưng thành thật mà nói, còn tôi mà có chọn cái gì, tôi cũng có thể đầu tư thực sự.
Trong cuộc đời của mỗi bậc cha mẹ, sẽ có lúc họ thấy con cái mình vượt trội hơn mình về mọi mặt dù lớn hay bé. Đó là trật tự tự nhiên của mọi thứ. Là cha mẹ, chúng ta hy vọng rằng con cái của chúng ta sẽ hạnh phúc và thành công, ít nhất là được như (hoặc tốt hơn) chính chúng ta. Mỗi thế hệ đều hy vọng thế hệ kế tiếp sẽ có được tất cả (kiểu như giải quyết vấn đề nóng lên toàn cầu và tìm ra cách kiếm được mức lương cao trong khi chỉ làm việc bốn ngày một tuần).
Tôi muốn con trai mình vượt qua cha mẹ của cậu về nhiều mặt nhất có thể.
Quay trở lại khả năng mở lọ của mình. Khi tôi và cậu nhóc ở siêu thị vào một ngày nọ, con trai tôi thấy một thứ gọi là “Mighty Gripper”, một miếng đệm cao su được quảng cáo sẽ giúp mở mọi thứ dễ dàng hơn.
“Đó có vẻ như là thứ mà mẹ có thể sử dụng, mẹ ạ,” cậu bé nói với tôi. Thật vậy, tôi cần phải có sự hỗ trợ đó.
Bốn gói Mighty Grippers chỉ có vài đô la, vì vậy tôi đã mua nó. Bây giờ tôi đang mở mấy cái lọ trong nhà dễ dàng hơn với sự hỗ trợ của Mighty Gripper. Nhưng tôi biết rằng nếu bỗng dưng một chiếc lọ nào mà tôi không thể mở, ngay cả khi có sự hỗ trợ của Mighty Gripper hiệu quả kia, tôi vẫn có thể nhờ con trai mình giúp đỡ.
Khi cậu bé và tôi già đi, tôi cho rằng tốt hơn hết tôi nên quen với việc tìm kiếm câu trả lời từ phía con trai mình hơn là chiều ngược lại. Thời gian trôi nhanh, và trước khi tôi có nhận thức về điều đó, tôi có khi phải nhờ con mình bật máy dịch chuyển tức thời cho tôi ở vì tôi không biết cách vận hành cái thứ công nghệ mới đó.
* Nguồn: Scary Mommy
* Biên dịch: Đội ngũ biên dịch Nghề Cha Mẹ - Tổ chức Giáo dục IEG
Comments